Nguyên-Nhân Đức-Phật Thuyết Bài Kinh Cūḷakammavibhaṅgasutta.
Đức-Thế-Tôn quán xét thấy rõ cậu Subha sẽ xin thọ phép quy y Tam Bảo, cho nên, buổi sáng hôm ấy, Đức-Thế-Tôn ngự đi khất thực đến đứng trước biệt thự của cậu Subha. Khi ấy, cậu Subha đi vắng, con chó nhìn thấy Đức-Thế-Tôn nó chạy ra sủa. Đức-Thế-Tôn gọi tên con chó rằng:
– Này Todeyya! Ngươi không biết thân phận làm kiếp chó của ngươi, mà còn sủa Như-Lai nữa. Kiếp sau ngươi còn phải tái-sinh trong đại-địa-ngục Avīci nữa.
Nghe Đức-Thế-Tôn truyền bảo như vậy, con chó cảm thấy vô cùng khổ tâm, cúi đầu chạy vào nhà và đến nằm chỗ đống tro gần bếp. Những người trong nhà không một ai có thể bồng nó lên nằm trên giường sang trọng của nó.
Cậu Subha trở về nhà nhìn thấy con chó đáng yêu của mình nằm chỗ đống tro gần bếp, nên hỏi rằng:
– Ai đem con chó xuống nằm chỗ này vậy?
Những người trong nhà thưa rằng:
– Thưa cậu chủ, không có ai bồng nó xuống nằm chỗ ấy. Nó tự đến nằm, chúng tôi đã cố gắng bồng nó lên nằm trên giường, nhưng nó không chịu.
– Thưa cậu chủ, nguyên do sự việc xảy ra như vầy:
Sáng nay, Sa-môn Gotama đi khất thực đến đứng trước cổng nhà, con chó nhìn thấy Sa-môn Gotama, nó chạy ra sủa, thì Sa-môn Gotama truyền bảo rằng:
“- Này Todeyya, ngươi không biết thân phận làm kiếp chó của ngươi, mà còn sủa Như-Lai nữa. Kiếp sau ngươi còn phải tái-sinh trong đại địa ngục Avīci nữa”.
Nghe như vậy, con chó cảm thấy vô cùng đau khổ tâm, chạy vào nhà và đến nằm trên đống tro gần bếp.
Nghe người nhà thuật lại như vậy, cậu Subha nổi giận nói rằng:
“ Thân phụ của ta tái-sinh làm Phạm-thiên, làm gì có con chó tên Todeyya. Nhưng tại sao Sa-môn Gotama gọi con chó bằng tên thân phụ của ta. Sa-môn Gotama truyền bảo không đúng sự-thật.
Cậu Subha đi tìm đến gặp Đức-Thế-Tôn để trách Ngài, bởi vì Ngài gọi tên con chó là Todeyya. Cậu Subha liền đi thẳng đến ngôi chùa Jetavana gặp Đức-Thế-Tôn để hỏi rõ những sự việc xảy ra có đúng sự-thật như những người trong nhà thuật lại hay không.
Đức-Thế-Tôn xác nhận đúng sự thật như vậy, rồi Đức-Thế-Tôn hỏi cậu Subha rằng:
– Này Subha! Những thứ của báu mà cha của con đã chôn giấu nơi nào, ông có nói cho con biết hay không?
Nghe Đức-Thế-Tôn hỏi như vậy, cậu Subha liền phát sinh tham-tâm những thứ của báu ấy, nên tâm không còn tức giận nữa, mà từ tốn bạch rằng:
– Kính bạch Đức Sa-môn Gotama, cha của con chôn giấu những thứ của báu như là những thỏi vàng đáng giá 100 ngàn kahāpana, đôi dép bằng vàng đáng giá 100 ngàn kahāpana, và nhiều báu vật vô giá khác… ở chỗ nào, mà cha của con không nói cho con biết.
Nay cha của con đã chết rồi thì làm sao con có thể biết được? Bạch Ngài.
– Này Subha! Con trở về nhà, cho con chó ăn món cơm nấu bằng sữa tươi với nước mía… rồi bồng ẵm nó lên nằm trên giường. Khi nó vừa bắt đầu ngủ, con vỗ về hỏi nó về những thứ của báu chôn giấu chỗ nào. Nó sẽ chỉ chỗ ấy cho con biết.
Nghe Đức-Thế-Tôn truyền bảo như vậy, cậu Subha phát sinh tham-tâm hoan hỷ nghĩ rằng:
“Nếu có thật thì ta được những thứ của báu ấy. Nếu không có thật thì ta sẽ trở lại để trách Sa-môn Gotama về lời nói của Ngài.”
Cậu Subha trở về nhà làm theo lời chỉ dẫn của Đức-Thế-Tôn, con chó thức dậy, nhảy xuống giường vừa chạy vừa kêu, đến chỗ chôn giấu những thứ của báu, nó lấy chân cào chỗ ấy. Cậu Subha đào xuống đất và gặp được những thứ của báu của người cha đã chôn giấu, mà cậu không biết.
Được những thứ của báu ấy, cậu Subha vô cùng hoan hỷ phát sinh đức tin trong sạch nơi Đức-Thế-Tôn thấy rõ biết rõ biết rõ những gì mà những người khác không thấy, không biết được như Đức-Phật.
Cậu Subha trở lại đến hầu đảnh lễ Đức-Thế-Tôn, cậu đặt 14 câu hỏi, bạch hỏi Đức-Thế-Tôn, kính xin Ngài giải đáp những câu hỏi ấy.
Đó là nguyên nhân mà Đức-Thế-Tôn thuyết bài kinh Cūḷakammavibhaṅgasutta.