Đoạn Kết
* Tích Ngài Trưởng-lão Sīlava trong bộ Theragāthā(1), được tóm lược như sau:
Ngài Trưởng-lão Sīlava vốn là hoàng-tử của Đức-vua Bimbisāra trong kinh-thành Rājagaha.
Hoàng-tử Ajātasattu giết Đức Phụ-vương Bimbisāra rồi lên ngôi làm Vua. Đức-vua Ajātasattu bày mưu kế giết hoàng-tử Sīlava, nhưng không thể nào giết chết được, bởi vì hoàng-tử Sīlava vốn có đầy đủ các pháp-hạnh ba-la-mật, kiếp này là kiếp chót, chắc chắn sẽ trở thành bậc Thánh-A-ra-hán. Cho nên, không một ai có khả năng giết chết hoàng tử Sīlava được.
Đức-Thế-Tôn thấy rõ biết rõ hoàng-tử Sīlava như vậy, nên truyền dạy Ngài Đại-Trưởng-lão Mahāmoggallāna dùng phép thần thông đến giải cứu hoàng-tử Sīlava, đem hoàng-tử trở về hầu Đức-Thế-Tôn.
Hoàng-tử Sīlava đến hầu đảnh lễ Đức-Thế-Tôn xong, ngồi một nơi hợp lẽ lắng nghe Đức-Thế-Tôn thuyết pháp. Sau khi lắng nghe Đức-Thế-Tôn thuyết pháp xong, hoàng-tử Sīlavaphát sinh đức-tin trong sạch nơi Tam-bảo: Đức-Phật-bảo, Đức-Pháp-bảo, Đức-Tăng-bảo, kính xin Đức-Thế-Tôn cho phép xuất gia trở thành tỳ-khưu trong giáo pháp của Ngài.
Sau khi trở thành tỳ-khưu không lâu, tỳ-khưu Sīlava thực-hành pháp-hành thiền-tuệ dẫn đến chứng-ngộ chân-lý tứ Thánh-đế, chứng đắc 4 Thánh-đạo, 4 Thánh-quả và Niết-bàn, diệt-đoạn-tuyệt được mọi tham-ái, mọi phiền-não không còn dư sót, trở thành bậc Thánh A-ra-hán.
Ngài Trưởng-lão Sīlava đã trú tại một vùng trong xứ Kosala. Đức-vua Ajātasattu hay tin truyền lệnh một nhóm lính đến tìm giết Ngài Trưởng-lão Sīlava.
Ngài Trưởng-lão Sīlava thuyết pháp tế độ nhóm lính, sau khi lắng nghe Ngài Trưởng-lãothuyết-pháp, tất cả nhóm lính phát sinh đức-tin trong sạch nơi Tam-bảo: Đức-Phật-bảo, Đức-Pháp-bảo, Đức-Tăng-bảo, tất cả đều kính xin Ngài Trưởng-lão Sīlava cho phép xuất gia trở thành tỳ-khưu trong giáo-pháp của Đức-Phật.
Ngài Trưởng-lão Sīlava thuyết pháp dạy các đệ tử phải biết tôn trọng giữ gìn giới của mình cho được trong sạch và trọn vẹn, được tóm lược như sau:
– Này các con! Trong Phật-giáo này, các con nên học pháp-học Phật-giáo, và thực-hành pháp-hành Phật-giáo: thực-hành pháp-hành-giới, pháp-hành thiền-định, pháp-hành thiền-tuệ.
Pháp-hành-giới mà hành-giả thực-hành giữ gìn thân và khẩu tránh xa 3 thân ác-nghiệp, 4 khẩu ác-nghiệp, giữ gìn giới của mình cho được trong sạch và trọn vẹn đem lại mọi sự thành tựu: thành-tựu quả-báu an-lạc trong cõi người, trong cõi trời và đặc biệt thành-tựu chứng đắc Niết-bàn, giải thoát khổ tử sinh luân-hồi trong 3 giới 4 loài.
Hành-giả nào muốn được 3 điều an lạc:
– Được bậc thiện-trí tán dương ca tụng khắp mọi nơi.
– Tâm thường được an lạc.
– Được tái-sinh lên cõi thiện-giới.
Hành-giả ấy cần phải thực-hành pháp-hành-giới, giữ gìn giới của mình được trong sạch và trọn vẹn, là người có giới trong sạch thanh-tịnh, là người biết cẩn trọng trong 6 môn: nhãn môn, nhĩ môn, tỷ môn, thiệt môn, thân môn, ý môn không để cho phiền-não nương nhờ nơi 6 môn mà phát sinh, giữ gìn 6 môn thanh-tịnh.
Người có giới trong sạch trọn vẹn có nhiều bạn lành, bạn tốt là bậc thiện-trí.
Người phạm giới, tạo mọi ác-nghiệp, làm cho các bạn lành, bạn tốt lánh xa.
Người không có giới bị bậc thiện-trí chê trách tiếng xấu bị lan truyền khắp mọi nơi.
Người có giới được bậc thiện-trí tán dương ca tụng, tiếng tốt lành được lan truyền khắp mọi nơi.
Giới trong sạch trọn vẹn làm nền tảng, làm nơi nương nhờ cho mọi thiện-pháp được phát triển.
Giới trong sạch trọn vẹn dẫn đầu mọi thiện-pháp.
Vì vậy, các con nên giữ gìn giới của mình cho được trong sạch và trọn vẹn.
Hành-giả giữ gìn giới trong sạch trọn vẹn, nên tránh xa được 3 thân ác-nghiệp, 4 khẩu ác-nghiệp, được thành tựu 3 thân thiện-nghiệp, 4 khẩu thiện-nghiệp, làm cho thân, khẩu, ý thanh- tịnh, phát sinh đại-thiện-tâm hoan-hỷ trong giới trong sạch của mình.
Giới trong sạch trọn vẹn thanh-tịnh là bến xuôi đến đại dương, đó là Niết-bàn của chư Phật Chánh-Đẳng-Giác, chư Phật Độc-Giác, chư Thánh thanh-văn-giác.
Vì vậy, các con nên giữ gìn giới của mình cho được trong sạch và trọn vẹn.
Giới trong sạch trọn vẹn có sức mạnh chiến thắng được sự cám dỗ của Ma-vương và Ma-quân.
Giới trong sạch trọn vẹn là loại vũ khí vô songcực kỳ lợi hại diệt được phiền não loại thô.
Giới trong sạch trọn vẹn là đồ trang sức vô giá, là vật thơm làm tăng vẻ đẹp của thân và khẩu đáng kính, đáng yêu.
Trong mọi lúc, giới trong sạch trọn vẹn như là chiếc áo giáp an toàn bảo vệ không để rơi trong 4 cõi ác-giới.
Giới như chiếc cầu vượt qua khỏi 4 cõi ác- giới, vượt qua khỏi 4 vùng nước xoáy.
Giới có nhiều tính chất đặc biệt như:
Giới là thứ vật thơm kỳ diệu lan tỏa theo chiều gió, và ngược chiều gió, lan tỏa khắp 10 hướng.
Giới là thứ vật thoa cao quý nhất. Hành-giả có giới trong sạch trọn vẹn, thì danh thơm tiếng tốt lan tỏa khắp 10 hướng.
Giới là hành trang, vật dụng thiết yếu của khách lữ hành trong các cõi thiện dục-giới (cõi người, cõi trời).
Giới là phương tiện làm nhân-duyên hỗ-trợ dắt dẫn đến mục đích cứu cánh cuối cùng là Niết-bàn.
Kẻ thiểu-trí (si-mê) không biết tôn trọng giới của mình, nên phạm giới, không có giới, luôn luôn bị bậc thiện-trí chê trách trong kiếp hiện- tại, sau khi chết, ác-nghiệp phạm giới cho quả tái sinh trong 4 cõi ác-giới, chịu quả khổ của ác-nghiệp trong cõi ác-giới ấy.
Bậc thiện-trí có đức-tin trong sạch nơi Tam-bảo: Đức-Phật-bảo, Đức-Pháp-bảo, Đức-Tăng-bảo, có trí-tuệ sáng suốt biết tôn trọng giới của mình, giữ gìn giới trong sạch và trọn vẹn, thường được các bậc thiện-trí tán dương ca tụng trong kiếp hiện-tại.
Hành-giả có giới trong sạch trọn vẹn sau khi chết, đại-thiện-nghiệp giữ giới có cơ-hội cho quả tái-sinh kiếp sau trong 7 cõi thiện dục-giới là cõi người hoặc 6 cõi trời dục-giới, hưởng mọi sự an-lạc trong cõi ấy.
Bởi vậy cho nên, các con nên giữ gìn giới của mình cho được trong sạch và trọn vẹn để làm nền tảng cho pháp-hành thiền-định, pháp-hành thiền-tuệ được phát triển …
Ngài Trưởng-lão Sīlava thuyết pháp dạy về giới, đề cao giới cao quý đến các đệ tử của Ngài như vậy.
Cho nên, sau khi các cận-sự-nam, cận-sự-nữ thọ phép quy-y Tam-bảo và thọ-trì giới xong, Ngài Trưởng Lão đọc câu chúc lành rằng:
“Sīlena sugatiṃ yanti, sīlena bhogasampadā.
Sīlena nibbutiṃ yanti, tasmā sīlaṃ visodhaye!
“Chúng-sinh tái-sinh cõi trời, nhờ giữ giới.
Chúng-sinh đầy đủ của cải, nhờ giữ giới.
Chúng-sinh giải thoát Niết-bàn, nhờ giữ giới.
Vậy, các con giữ giới cho được trong sạch!”
“Ngũ-Giới là thường-giới của mọi người trong đời.” Người ở trong đời có 3 hạng người là hạng người tam-nhân (tihetukapuggala), hạng người nhị-nhân (dvihetukapuggala) và hạng người vô-nhân (ahetukapuggala).
1- Hạng người tam-nhân (tihetukapuggala) là người có tái-sinh-tâm (paṭisandhicitta) hợp đủ 3 thiện-nhân là vô-tham, vô-sân, vô-si (trí-tuệ) từ khi tái-sinh đầu thai làm người.
Hạng người tam-nhân như thế nào?
Tiền-kiếp của người nào là người có giới, ít nhất là ngũ-giới trong sạch trọn vẹn, đã tạo tam-nhân đại-thiện-nghiệp bậc cao (tihetuka-ukkaṭ-ṭhakusalakamma) trong 4 đại-thiện-tâm hợp với trí-tuệ, đại-thiện-nghiệp này có cơ-hội cho quả trong thời-kỳ tái-sinh kiếp sau (paṭisandhikāla), có 4 đại-quả-tâm hợp với trí-tuệ gọi là tái-sinh-tâm (paṭisandhicitta) làm phận-sự tái-sinh kiếp sau cùng với 3 sắc-pháp là kāya: thân, bhava: sắc nam-tính hoặc sắc nữ-tính, hadayavatthu-rūpa: sắc-ý-căn đầu thai làm người chỉ 1 sát-na-tâm, thì người ấy thuộc về hạng người tam-nhân, bởi vì tái-sinh-tâm là đại-quả-tâm có đủ 3 thiện-nhân.
Khi sinh ra đời, đứa trẻ ấy vốn có trí-tuệ, lúc trưởng thành hạng người tam-nhân này là hành-giả nếu thực-hành pháp-hành thiền-định, có khả năng dẫn đến chứng đắc 5 bậc thiền sắc-giới thiện-tâm, 4 bậc thiền vô-sắc-giới thiện-tâm, chứng đắc các phép-thần-thông thế gian.
Hạng người tam-nhân này là hành-giả nếu thực-hành pháp-hành thiền-tuệ có khả năng dẫn đến chứng ngộ chân-lý tứ Thánh-đế, chứng đắc Thánh-đạo, Thánh-quả và Niết-bàn, trở thành bậc Thánh-nhân trong Phật-giáo.
2- Hạng người nhị-nhân (dvihetukapuggala) là người có tái-sinh-tâm (paṭisandhicitta) chỉ có 2 thiện-nhân là vô-tham và vô-sân, không có vô-si (trí-tuệ) từ khi tái-sinh đầu thai làm người.
Hạng người nhị-nhân như thế nào?
Tiền-kiếp của người nào là người có giới, ít nhất là ngũ-giới trong sạch trọn vẹn, đã tạonhị-nhân đại-thiện-nghiệp bậc cao (dvihetuka-ukkaṭ– ṭhakusalakamma) trong 4 đại-thiện-tâm không hợp với trí-tuệ có cơ-hội cho quả trong thời-kỳ tái-sinh kiếp sau (paṭisandhikāla) có 4đại-quả-tâm không hợp với trí-tuệ gọi là tái-sinh-tâm (paṭisandhicitta) làm phận-sự tái-sinh kiếp sau cùng với 3 sắc-pháp là kāya: thân, bhava: sắc nam-tính hoặc sắc nữ-tính, hadayavatthurūpa: sắc-ý-căn đầu thai làm người 1 sát-na-tâm, thì người ấy thuộc về hạng người nhị-nhân, bởi vì tái-sinh-tâm là đại-quả-tâm chỉ có 2 thiện-nhân (vô-tham và vô-sân) mà thôi.
Khi sinh ra đời, đứa trẻ ấy vốn không có trí-tuệ, lúc trưởng thành hạng người nhị-nhân này là hành-giả nếu thực-hành pháp-hành thiền-định, không có khả năng dẫn đến chứng đắc bậc thiền sắc-giới nào cả.
Hạng người nhị-nhân này là hành-giả nếu thực-hành pháp-hành thiền-tuệ không có khả năng dẫn đến chứng ngộ chân-lý tứ Thánh-đế.
3- Hạng người vô-nhân (ahetukapuggala) là người có tái-sinh-tâm (paṭisandhicitta) không có thiện-nhân nào trong 3 thiện-nhân từ khi tái-sinh đầu thai làm người.
Hạng người vô-nhân như thế nào?
Tiền-kiếp của người nào là người có giới, ít nhất là ngũ-giới trong sạch trọn vẹn, đã tạonhị-nhân đại-thiện-nghiệp bậc thấp (dvihetuka- omakakusalakamma) trong 4 đại-thiện-tâm không hợp với trí-tuệ có cơ-hội cho quả trong thời-kỳ tái-sinh kiếp sau (paṭisandhikāla) có 1 quả-tâm là suy-xét-tâm đồng sinh với thọ xả là quả của đại-thiện-tâm thuộc về thiện-quả vô-nhân-tâm gọi là tái-sinh-tâm (paṭisandhicitta) làm phận-sự tái-sinh kiếp sau cùng với 3 sắc-pháp là kāya: thân, bhava: sắc nam-tính hoặc sắc nữ-tính, hadayavatthurūpa: sắc-ý-cănđầu thai làm người đui mù, câm điếc, tật nguyền,… 1 sát-na-tâm, thì người ấy thuộc về hạng người vô-nhân, bởi vì tái-sinh-tâm là thiện-quả vô-nhân-tâm.
Khi sinh ra đời, đứa trẻ ấy đui mù, câm điếc, tật nguyền, … lúc trưởng thành hạng người vô-nhân này chỉ biết tầm thường trong cuộc sống hằng ngày mà thôi.
Người Phân Loại Có 4 Loại Người
Trong Chú-giải Vimānavatthu phân loại người có 4 loại người:([1])
* Manussa: Người thật sự.
* Manussa-peta: Người như loài ngạ-quỷ.
* Manussa-tiracchāna: Người như loài súc-sinh,
* Manussa-nerayika: Người như chúng-sinh địa-ngục, …
1- Manussa: Người thật sự là người như thế nào?
Người thật sự là người nghĩa là người ấy có thân người và tâm người.
Trong đời này, nếu người nào có đại-thiện-tâm trong sạch biết hổ-thẹn tội-lỗi, biết ghê-sợ tội-lỗi, biết giữ gìn ngũ-giới là thường-giới của con người được trong sạch và trọn vẹn, và thực-hành thập-thiện-nghiệp có 10 đại-thiện-nghiệp bằng thân, bằng khẩu, bằng ý như sau:
– Thân thiện-nghiệp có 3 loại:
1- Tránh xa sự sát-sinh.
2- Tránh xa sự trộm-cắp.
3- Tránh xa sự tà-dâm.
– Khẩu thiện-nghiệp có 4 loại:
1- Tránh xa sự nói-dối.
2- Tránh xa sự nói lời chia rẽ.
3- Tránh xa sự nói lời thô tục.
4- Tránh xa sự nói lời vô ích.
– Ý thiện-nghiệp có 3 loại:
1- Không tham lam tài-sản của người khác.
2- Không thù hận người khác.
3- Có chánh-kiến thấy đúng, biết đúng theo sự-thật.
Đó là thập-thiện-nghiệp còn gọi là manussa-dhamma: thiện-pháp của loài người.
Thực-hành 10 phước-thiện (puññakriyāvatthu)
1- Phước-thiện bố-thí (Dānakusala).
2- Phước-thiện giữ gìn giới (Sīlakusala).
3- Phước-thiện hành-thiền (Bhāvanākusala).
4- Phước-thiện cung-kính (Apacāyanakusala).
5- Phước-thiện hỗ-trợ (Veyyāvaccakusala).
6- Phước-thiện hồi hướng (Pattidānakusala).
7- Phước-thiện hoan-hỷ (Pattānumodanākusala)
8- Phước-thiện nghe chánh-pháp (Dhammasavanakusala).
9- Phước-thiện thuyết chánh-pháp (Dhammadesanākusala).
10- Phước-thiện chánh-kiến (Diṭṭhijukammakusala).([2])
Đó là 10 phước-thiện (puññakriyāvatthu), người nào thực-hành đầy đủ các thiện-pháp trên như vậy thì người ấy được gọi là người thật sự là người, bởi vì người ấy có thân người và tâm người.
2- Manussa-peta: Người như loài ngạ-quỷ như thế nào?
Người như loài ngạ-quỷ nghĩa là người ấy có thân người nhưng tâm như loài ngạ-quỷ.
Trong đời này, nếu người nào có ác-tâm không biết hổ-thẹn tội-lỗi, không biết ghê-sợ tội-lỗi, không biết tự trọng, là người phạm các điều-giới trong ngũ-giới tạo mọi ác-nghiệp, nên thân, khẩu, ý bị ô nhiễm bởi phiền-não, đặc biệt tâm tham muốn, khao khát không biết đủ, không biết tri túc, thì người ấy gọi là người như loài ngạ-quỷ, bởi vì người ấy tuy có thân người nhưng tâm như loài ngạ-quỷ.
3- Manussa-tiracchāna: Người như loài súc-sinh như thế nào?
Người như loài súc-sinh nghĩa là người ấy có
thân người nhưng tâm như loài súc-sinh.
Trong đời này, nếu người nào có ác-tâm không biết hổ-thẹn tội-lỗi, không biết ghê-sợ tội-lỗi, không biết tự trọng, là người phạm các điều-giới trong ngũ-giới tạo mọi ác-nghiệp, nên thân, khẩu, ý bị ô nhiễm bởi phiền-não, đặc biệt người ấy nếu khi ác-tâm nào phát sinh thì hành động theo ác-tâm ấy theo thú tính, không biết chế ngự, không biết cẩn trọng trong hành động, hễ khi tham-tâm phát sinh thì hành động theo tham-tâm, hễ khi sân-tâm phát sinh thì hành động theo sân-tâm, hễ khi si-tâm phát sinh thì hành động theo si-tâm, thì người ấy gọi là người như loài súc-sinh, bởi vì người ấy tuy có thân người nhưng tâm như loài súc-sinh.
4- Manussa-nerayika: Người như chúng-sinh địa-ngục như thế nào?
Người như chúng-sinh địa-ngục nghĩa là người ấy có thân người nhưng tâm như chúng-sinh địa-ngục.
Trong đời này, nếu người nào có ác-tâm không biết hổ-thẹn tội-lỗi, không biết ghê-sợ tội-lỗi, không biết tự trọng, là người phạm các điều-giới trong ngũ-giới tạo mọi ác-nghiệp, nên thân, khẩu, ý bị ô nhiễm bởi phiền-não, đặc biệt tạo những ác-nghiệp trở thành người có hành vi phạm pháp, phạm trọng tội, nên người ấy bị công an bắt đánh đập tra khảo, bị hành hạ, bị giam giữ trong tù, mất tự do, thì người ấy gọi là người như chúng-sinh địa-ngục, bởi vì người ấy tuy có thân người nhưng thân tâm bị hành hạ như chúng-sinh trong cõi địa-ngục.
Cho nên, Ngũ-Giới (pañcasīla) là thường-giới (niccasīla) đã có từ ngàn xưa, chư bậc thiện-trí vẫn duy trì theo truyền thống từ đời này sang đời khác tiếp nối nhau theo truyền thống của người xưa. Vậy, ngũ-giới này không phải là giới mà Đức-Phật chế định.
Khi Đức-Phật Gotama xuất hiện trên thế gian, Đức-Phật đã công nhận ngũ-giới này, và sử dụng ngũ-giới là giới cơ bản của cận-sự-nam (upāsaka), cận-sự-nữ (upāsikā) tại gia trong giáo-pháp của Đức-Phật Gotama. Cho nên, mỗi người cận-sự-nam (upāsaka), cận-sự-nữ (upāsikā) đều phải có bổn phận giữ gìn giới ít nhất là ngũ-giới là thường-giới của mình được trong sạch và trọn vẹn, gọi là người biết tự trọng, biết giữ gìn nhân-phẩm quý báu vốn có của mình, từ khi tái-sinh đầu thai làm người.
Hơn nữa, Đức-Phật dạy ngũ-giới còn là 5 đại-thí đó là bố-thí sự an-toàn, bố-thí sự vô-hại, bố-thí sự không oan-trái đến tất cả chúng-sinh muôn loài.
* Nếu người nào phạm điều-giới nào trong ngũ-giới thì người ấy đã tạo ác-nghiệp điều-giới ấy rồi.
Người ấy sau khi chết, nếu ác-nghiệp ấy có cơ hội cho quả trong thời-kỳ tái-sinh kiếp sau (paṭi-
sandhikāla) thì sinh trong cõi ác-giới (địa-ngục, a-su-ra, ngạ-quỷ, súc-sinh), chịu quả khổ của ác-nghiệp ấy trong cõi ác-giới cho đến khi mãn quả của ác-nghiệp mới thoát ra khỏi cõi ác-giới ấy.
* Nếu người cận-sự-nam, cận-sự-nữ nào giữ gìn ngũ-giới được trong sạch và trọn vẹn thì người ấy đã tạo đại-thiện-nghiệp giữ-giới rồi.
Người ấy sau khi chết, nếu đại-thiện-nghiệp giữ-giới có cơ-hội cho quả trong thời-kỳ tái-sinh kiếp sau (paṭisandhikāla) thì sinh 1 trong 7 cõi thiện-dục-giới là cõi người hoặc 6 cõi trời dục-giới, hưởng mọi sự an-lạc trong cõi thiện-giới ấy cho đến khi mãn quả của đại-thiện-nghiệp ấy mới tái-sinh kiếp sau trong cõi-giới khác, tuỳ theo nghiệp và quả của nghiệp của người ấy.
Hành-giả giữ gìn ngũ-giới được trong sạch và trọn vẹn đó là pháp-hành-giới thanh-tịnhlàm nền tảng, làm nơi nương nhờ cho pháp-hành thiền-định và pháp-hành thiền-tuệ được phát triển tốt.
Thật ra, mọi người được sinh ra trong đời này, chắc chắn tiền-kiếp có ít nhất là ngũ-giớiđược trong sạch và trọn vẹn, đã tạo đại-thiện-nghiệp giữ-giới, nên có cơ-hội cho quả tái-sinh làm người như thế này.
Giả sử, nếu tiền-kiếp của người nào phạm điều giới, tạo ác-nghiệp; người ấy sau khi chết, nếu ác-nghiệp ấy có cơ-hội cho quả tái-sinh kiếp sau thì làm sao có thể sinh làm người được?
Thật ra, người ác có tác-ý trong ác-tâm cố gắng phạm mỗi điều-giới nào hợp đủ chi-pháp của điều-giới ấy, đó không phải là điều dễ dàng chút nào, thậm chí còn là điều rất khó khăn nữa.
Còn người thiện nào biết hổ-thẹn tội-lỗi, biết ghê-sợ tội-lỗi, biết tự trọng, biết tôn trọng mình và biết tôn trọng mọi người, mọi chúng sinh khác, có tác-ý trong đại-thiện-tâm tránh xa 5 đối-tượng phạm 5 điều-giới trong ngũ-giới, thì người thiện ấy đã giữ gìn ngũ-giới được trong sạch và trọn vẹn, biết trân trọng nhân-phẩm quý báu của mình vốn có từ khi đầu thai làm ngườitrong lòng mẹ, đó là điều không khó khăn chút nào cả, thậm chí còn là điều rất dễ dàng nữa.
Cho nên, sự giữ gìn ngũ-giới được trong sạch và trọn vẹn ở trong khả năng bình thường của tất cả mọi người trong đời.
Mùa an cư nhập hạ Phật-lịch 2559/2015
Rừng Núi Viên-Không,
Xã Tóc-Tiên, Huyện Tân-Thành,
Tỉnh Bà-Rịa -Vũng Tàu.
Tỳ-Khưu Hộ-Pháp
(Dhammarakkhita Bhikkhu)
(Aggamahāpaṇḍita)
(1) Bộ Theragātha, bài kệ của Ngài Trưởng-lão Sīlavatheragāthā
[1] Vimānavatthu aṭṭhakathā, Paṭhamapiṭhavimānavaṇṇanā.
[2] Xem đầy đủ trong quyển V Phước-Thiện của bộ Nền-Tảng Phật-Giáo cùng soạn-giả.